Chương 8- Giọt lệ trong hồn – Hồi ký điệp viên Kim Hyun Hee

0
2742
Bấm vào quảng cáo để ủng hộ Hàn Quốc Ngày Nay

CHƯƠNG TÁM

Chiếc xe Mercedes phóng nhẹ nhàng trên đường phố vắng vẻ ở Bình Nhưỡng. Mưa vẫn rơi lộp độp như tiếng trống nho nhỏ trên nóc xe. Đường phố không có một bóng người, thành phố còn trong giấc ngủ.

Chúng tôi hầu như không trò chuyện gì. Chang ngồi phía trên cùng ông tài – xế, đó là một người đàn ông mập lùn, vạm vỡ, cặp mắt ti hí vẻ từng trải, nét mặt như thể lúc nào cũng ủ rũ. Tôi ngồi sau với Kim Song Ir, ông dán mắt vào cửa xe, chìm đắm vào những suy tư.

Cuối cùng, chúng tôi vào chỗ đậu xe ngầm dưới đất của trung tâm tình báo ngoại quốc. Tòa nhà này không có gì khác những tòa cạnh nó, nhưng khi đặt chân vào đây chúng tôi phải qua một sân nhỏ có gắn camera an ninh, rồi cùng hai lính gác vũ trang vào cửa chính.

Tuy nhiên, trong buổi tối hôm ấy, chúng tôi lên tầng ngay từ chỗ đậu xe. Trong tòa nhà, tuy đã muộn mà vẫn đông nghịt người. Tình báo là công việc đòi hỏi làm suốt ngày đêm. Chang đưa chúng tôi đến thang máy, ông ta bấm nút số 6 và chúng tôi chờ đợi để lên đến nơi.

Đồng chí sẽ gặp một nhân vật rất quan trọng – Chang nói trong khi ông ta nhìn tín hiệu các tầng trong thang máy. – Đồng chí Kim đã gặp ông ấy nhiều lần rồi, nhưng đồng chí thì đây là lần đầu. Hy vọng đồng chí sẽ khiến ông ấy hài lòng.

Vâng, thưa đồng chí – tôi đáp. Lúc đó tôi đã rất sốt ruột vì nhiệm vụ mới.

Đến tầng 6, chúng tôi ra khỏi thang máy. Chang dẫn chúng tôi đến một tiền sảnh quét vôi trắng, không có gì đặc biệt, tại đó có một lính gác ngồi bên chiếc bàn làm việc. Sau bàn là một cánh cửa đóng. Khi chúng tôi đến, người lính đứng dậy và Chang cho anh ta xem giấy tờ. Người lính gật đầu và mở cánh cửa.

Chúng tôi bước vào một văn phòng rộng rãi, một đầu có bàn làm việc, đầu kia là bàn uống cà phê. Căn phòng không có cửa sổ và chìm trong ánh đèn nê – ông lạnh lẽo như thể là một phòng thí nghiệm gì đó. Một người đàn ông trung niên, cao ráo tiếp chúng tôi, ông ta cử động nhanh nhẹn như mèo khiến tôi nghĩ rằng hẳn đã có nhiều năm trong nghề.

Okhva, Song Ir – Chang giới thiệu – đây là đồng chí giám đốc. Các đồng chí có mặt tại đây theo chỉ thị của giám đốc.

Tôi cúi đầu chào. Ông giám đốc nói vài câu với Song Ir, hẳn là họ đã quen nhau từ lâu, rồi ông mời chúng tôi ngồi bên chiếc bàn uống cà phê. Nhưng Chang thì đi về phía cửa.

Chúc các đồng chính thành công! – ông ta nói. – Đây là một nhiệm vụ tuyệt mật, tôi không có phận sự được biết. Vậy xin chào các đồng chí. – Rồi ông ta đi.

Chúng tôi ngồi xuống bàn. Ông giám đốc nhẹ nhàng và chầm chậm rút ra một bao thuốc lá rồi mời Song Ir và tôi. Song Ir nhận một điếu, còn tôi từ chối. Không bao giờ tôi hút thuốc, ngoài ra tôi hồi hộp đến mức chỉ muốn cuộc gặp mặt chấm dứt càng nhanh càng tốt.

Ông giám đốc châm thuốc cho Song Ir và cho mình, rồi thoải mái ngồi xuống.

Các đồng chí – ông vào đề. – Đầu tiên tôi sẽ nói về cái đích cuối cùng. Nhiệm vụ của các đồng chí là làm nổ một chiếc máy bay Hàn Quốc. – Ông ngừng một chút để chúng tôi nắm bắt được vấn đề. Tôi nhìn ông, bụng nôn nao. – Một điều không kém phần quan trọng; chỉ thị này, không phải ai khác, ngoài lãnh tụ kính yêu của chúng ta, đồng chí Kim Chính Nhật đặt bút ký. Đặt bút ký. – Ông lại ngừng một chút để chúng tôi thấm nhuần tầm quan trọng của thông tin. Tôi nghe ông trong tâm trạng căng thẳng. Nếu chính đồng chí Kim Chính Nhật đặt bút ký thì quả thực, nhiệm vụ này là vô cùng quan trọng.

Toàn bộ nhiệm vụ này quả thực là sáng kiến của lãnh tụ kính yêu – ông giám đốc nói tiếp. – Tôi nghĩ rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nhất mà trước nay, lực lượng tình báo đối ngoại chúng ta được nhận. Tương lai toàn thể dân tộc ta và số phận của chúng ta phụ thuộc vào nó. Tóm lại: các đồng chí phải tiêu diệt một chiếc máy bay Hàn Quốc. Ở đất nước ấy, như các đồng chí cũng biết, thời gian gần đây tương đối bất ổn. Bầu không khí chính trị biến đổi nhiều nhất kẻ từ cuộc chiến tranh độc lập dân tộc của chúng ta. Hiến pháp được sửa đổi và cuối năm sẽ có bầu cử tổng thống. Mục đích của việc tiêu hủy chiếc máy bay đó là để làm tăng sự lộn xộn và bằng hành động này, chúng ta sẽ ngăn cản việc Seoul tổ chức Thế vận hội. Các nước khác sẽ không mạo hiểm tính mạn các vận động viên của họ, vì họ sẽ lo ngại rằng hoặc các máy bay sẽ bị đặt bom mìn, hoặc nếu các vận động viên đã đến Seoul thì sẽ bị quân khủng bố tấn công tại đó. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Nếu chúng ta ngăn chặn thành công Thế vận hội ở Seoul, nếu chúng ta làm tăng được sự hỗn loạn, chúng ta sẽ có khả năng lớn để thống nhất đất nước. Và như các đồng chí cũng biết, đây là mục tiêu lớn nhất của thế hệ chúng ta. Nếu các đồng chí thực hiện thành công nhiệm vụ này, chắc chắn các đồng chí sẽ trở thành những anh hùng của dân tộc chúng ta.

Tôi không tin vào tai mình. Trong tôi, sự cảm động và nỗi lo âu bao trùm. Tôi thực sự chấn động vì được trao một nhiệm vụ như thế. Và phải nói thực rằng, tôi không hề nghĩ đến bất cứ vấn đề đạo đức nào, cho dù chỉ trong khoảnh khắc: rằng, có thể tôi phải giết hàng trăm người. Cho dù là đạo đức cá nhân, hay một khái niệm đạo đức rộng hơn. Phá hoại được coi như một vấn đề kỹ thuật thuần túy, là một bàn đạp hướng tới mục tiêu lớn lao là thống nhất Cao Ly. Nếu nghĩ đến thứ giáo dục mà tôi được nhận từ khi sinh thành đến khi đó, làm sao tôi có thể suy nghĩ khác: tuy nhiên, ngày nay tôi đã phải ngẫm nghĩ, nếu chúng ta hành động vô ý thức và ngu xuẩn thì điều đó có làm giảm trách nhiệm đối với những gì chúng ta đã làm?

Bây giờ, tôi chưa cần phải thông báo kỹ lưỡng về những gì các đồng chí sẽ phải làm – ông giám đốc nói tiếp – nhưng kế hoạch là như thế này, về căn bản. Từ Bình Nhưỡng, các đồng chí sẽ sang Moscow, từ đó đi tiếp sang Budapest, rồi Vienna; tại đó, các đồng chí lại thủ vai cha và con, như những du khách Nhật trong kỳ nghỉ ngơi. Từ Vienna, các đồng chí đi tiếp sang Beograde, ở đấy các đồng chí vẫn đóng vai khách du lịch. Như thế, trong hộ chiếu của các đồng chí sẽ có nhiều dấu nhập cảnh, đó cũng là một phần của sự trá hình.

Từ Beograde, các đồng chí sang Baghdad, máy bay khởi hành ở đó. Tại đấy, các đồng chí sẽ gặp hai điệp viên nằm vùng của chúng ta, họ sẽ trao cho các đồng chí loại bom cần thiết để làm nổ máy bay. Trước khi rời Baghdad, các đồng chí sẽ đặt bom lên khoang để hành lý trên chỗ ngồi, sau khi đã đặt để bom nổ sau 9 tiếng. Lộ trình của máy bay là Abu Dhabi – Băng Cốc và cuối cùng là Seoul. Các đồng chí sẽ xuống tại Abu Dhabi và chuyển sang một máy bay khác, chiếc này đi qua Amman đến Roma. Từ Roma, các đồng chí đi tiếp sang Vienna, tại đó các đồng chí sẽ ở mấy ngày trong tòa đại sứ Triều Tiên, rồi trở về Bình Nhưỡng.

Tôi hít một hơi dài và sâu, rồi liếc sang Kim Song Ir; ông cũng nhìn tôi. Tôi nhớ rằng trong mắt ông, tôi nhận thấy một biển kiến thức, đi kèm rất nhiều kinh nghiệm và sự sáng suốt chỉ có được khi con người ta đã cao tuổi. Tôi hơi cảm thấy bình tâm khi được đi cùng ông. Trong giây phút đó, tôi nghĩ rằng hai chúng tôi có thể làm được mọi sự.

Còn một điều nữa – ông giám đốc nói tiếp. – Bởi lẽ nhiệm vụ này là tuyệt mật và tối quan trọng, đối với cả hai đồng chí, đây là lần cuối cùng. Sau dịp này, sự có mặt của các đồng chí trong nghề là nguy hiểm, và quan trọng hơn nữa, bằng nhiệm vụ này, các đồng chí sẽ có dịp phục vụ tối đa tổ quốc chúng ta. Sau chiến dịch, các đồng chí sẽ được nghỉ hưu như những anh hùng, và sẽ được nhận tất cả những gì mà Đảng có thể cho các đồng chí. Và đồng chí, Okhva, đồng chí sẽ được về với gia đình. – Ông ngừng lại và liếc nhìn tôi một cách lạ lùng. Tôi không đoán nổi là ông đang nghĩ gì. – Vì đồng chí mong mỏi điều đó, có phải không?

Ông nhìn tôi trừng trừng. Tôi muốn nhảy chồm lên, trong người có cảm giác hồi hộp chưa từng thấy; mặc dầu, tôi hơi lo âu vì ông đi guốc trong bụng tôi. Nhiệm vụ này không chỉ đầy hứa hẹn đối với tổ quốc tôi, mà đối với tôi cũng thực sự tràn trề hy vọng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mạnh mẽ đến mức có thể làm bất cứ điều gì. Tôi thấy tự hào và vinh dự không kể xiết vì được Lãnh tụ kính yêu đích thân lựa chọn cho nhiệm vụ này; và dù tôi không hiểu lắm rằng chiến dịch này làm sao lại dẫn đến sự thống nhất Cao Ly – cho đến nay, tôi vẫn không hiểu cái lô – gích ấy – nhưng tôi tin tất cả những gì ông giám đốc nói. Như thế, bằng một chiến dịch duy nhất, tôi có thể phục vụ đất nước và mang lại sự đoàn kết trong gia đình.

Đồng chí giám đốc, xin đồng chí hãy tin tưởng ở chúng tôi – tôi nói một cách quả quyết và nhìn thẳng vào mắt ông – Chúng tôi sẽ không thể thất bại!