Chương 2 – Giọt lệ trong hồn – Hồi ký điệp viên Kim Hyun Hee

0
3321
Bấm vào quảng cáo để ủng hộ Hàn Quốc Ngày Nay

CHƯƠNG HAI

Cảm giác tự hào tràn ngập lòng tôi khi chiếc xe chở tôi phóng vùn vụt qua ngoại thành Bình Nhưỡng. Mỗi lần xe vượt qua các em bé, chúng lại chào chúng tôi theo kiểu đội viên tiền phong. Khi chúng tôi đến trạm kiểm soát ngoài rìa thành phố, người ta chỉ vẫy ra hiệu cho chúng tôi đi tiếp.

Chúng tôi đi về phía Phyong San, nhưng chiếc xe chợt giảm tốc độ và ngoặt sang một đường đất dẫn đến các giải núi. Sau đó là đến một trạm kiểm soát an ninh, tại đó người lính trực nghiêm trang chào kiểu quân sự. Ẩn sau trạm kiểm soát là một trang trại nông nghiệp: nhiều tòa nhà nằm trên một diện tích khá lớn, người ta nuôi chim cút ở đó. Rời nơi này, con đường ngày càng cách biệt hơn với bên ngoài.

Cô đã đến những nơi thế này bao giờ chưa? – Chang lên tiếng hỏi. – Tối tối lũ cọp lại bò xuống từ núi.

Tôi không thích cái trò dọa dẫm của ông ta. Tôi liếc nhìn Chang, vẻ giận dữ.

Song ông ta không nhận ra và tiếp tục nói:

Từ giờ trở đi không bao giờ cô được dùng tên thật của cô. Cô đã trở thành Kim Okhva, đừng quên điều này. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng không được nhắc đến tên thật của cô, nhất là khi cô gặp những người quen mới.

Sau đó chút ít, chiếc xe dừng lại cánh một tổ hợp nhà và một phụ nữ dáng người cao ráo bước đến trước chúng tôi, tôi áng chừng bà ta chừng năm mươi tuổi. Bà chào tôi và dẫn tôi về phòng. Căn phòng thông với buồng tắm, có bồn tắm đứng và vòi tắm hoa sen, người ta đã chuẩn bị sẵn quần áo mới dành cho tôi. Vùng vẫy trong bồn tắm một hồi, giữa chừng tôi trầm ngâm trước môi trường mới. Sau khi tắm táp xong, tôi đi nằm ngay nhưng suốt đêm tôi không tài nào chợp mắt nổi. Tôi lắng nghe tiếng gió gào rùng rợn giữa những lùm cây, tôi cảm thấy nơi này mới cô quạnh làm sao. Cứ thế, một thân một mình, tôi hoàn toàn khiếp đảm và ngay cả chuyện có lẽ ngoài kia có bầy hổ lang thang cũng không khiến tôi yên lòng. Tôi chỉ thiếp đi vào rạng sáng.

Buổi sáng, khi thức dậy, tôi được một bữa sáng ngon lành nhất kể từ thời tôi ở Cuba: trứng rán, bánh mì rán, sữa, bơ và khoai tây. Bánh mì nhẹ và ngon đặc biệt, loại ấy không thể mua được ở Bình Nhưỡng. Tôi hơi ngượng vì được ăn những thứ hảo hạng như thế.

Sau bữa sáng người ta giới thiệu cô bạn mới cùng phòng của tôi, họ bảo cô ta sẽ là đồng sự của tôi trong quá trình học hỏi. Tên cô là Kim Sukhi, một thanh nữ đẹp, có đôi mắt to và tươi tắn, ít hơn tôi một tuổi. Tròng vòng vài năm tiếp tới, đối với tôi Sukhi như người ruột thịt và không bao giờ tôi có một người bạn gái tốt hơn cô.

Điệp viên đặc biệt Chang bước vào phòng chúng tôi và ngồi xuống ghế.

Chào hai cô – ông ta mỉm cười với chúng tôi. – Bây giờ, sau khi các cô đã đến đây, tôi có thể nêu ra một số điều lệ. Trong ngày không bao giờ các cô được ra khỏi học viện, buổi tối có thể đi dạo một chút. Trước khi đi, các cô phải báo cáo với bà đầu bếp và phải tránh mọi người lạ nếu giả sử họ đi qua đây: công nhân vận tải, lái xe, v.v… Nếu ra khỏi đây, các cô phải đeo kính râm và mặt nạ – tôi sẽ phát cho các cô – cạnh đó, phải dùng ô để che mặt nếu gặp gỡ ai đó. Buổi sáng, tám giờ phải ăn sáng xong. Trước khi đến trường, các cô hãy đọc đi đọc lại “Tuyển tập Kim Nhật Thành” và “Lịch sử cuộc đấu tranh cách mạng”. Rõ chưa?

Chúng tôi đảm bảo với ông ta là chúng tôi hiểu cả.

Sau đó, một người đàn ông đến thăm chúng tôi, người ta giới thiệu ông là phó thủ tướng Kung. Ông ta cao dong dỏng, mặt tròn trịa, cặp mắt li ti giận dữ. Chúng tôi trò chuyện tại thư viện và ông ta nói một cách thẳng thừng, không rào trước đón sau.

Như các cô biết đấy, mục tiêu của đảng là thống nhất Triều Tiên ngay trong đời của thế hệ chúng ta. Chúng tôi nghĩ đến điều đó và tin rằng các cô sẽ trở thành những chiến sĩ xuất sắc. Lựa chọn các cô từ khá nhiều thí sinh, tôi tin rằng các cô sẽ không làm chúng tôi phải thất vọng.

Ông ta ngừng lại để chúng tôi cảm nhận sâu sắc tính chất đo dọa của câu nói, rồi tiếp tục:

Vài ngày nữa các cô sẽ đến một trường, tại đó nhiều điệp viên đặc biệt đã được đào tạo.

Chúng tôi sẽ không lùi bước – chúng tôi đáp ngay, cùng một lúc.

Các cô có biết tại sao chúng tôi sử dụng phụ nữ trong chiến tranh gián điệp không? – ông ta hỏi. – Vì sắc đẹp của họ. Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ chờ đợi các cô mang thân thể ra bán. Hơn nữa, nếu các cô phải cư trú hợp pháp ở nước ngoài trong thời gian dài, các cô sẽ làm vợ những người do chúng tôi lựa chọn. Tôi hy vọng các cô hiểu điều này chứ?

Chúng tôi không nói một câu, song cả hai đều hoảng hốt, tâm trí bị quấy đảo. Buổi tối, khi đi nằm, tôi hỏi:

Sukhi, cậu có làm nổi điều đó không? Nghĩa là ngủ với một kẻ không quen biết ấy?

Không – cô thở dài. – Còn cậu?

Tớ cũng không.

Khi lên tiếng một lần nữa, giọng cô đầy vẻ cay đắng.

Tớ nghĩ rằng có phải bọn mình được quyền quyết định đâu, phải không?

Ít nhất tôi cũng cảm thấy cay đắng như điều tôi nhận thấy trong giọng nói của cô.